CHIA SẺ TÂM T̀NH

Mây Ngàn phụ trách

 

Cô Mây Ngàn thân mến,

     Tôi tên Nam, cựu Việt Minh rồi mang danh là Việt Cộng, nhưng tôi đă bỏ Đảng từ lâu rồi và vượt biển sang định cư tại Mỹ từ đầu thập niên 1980. Trước năm 1946 tôi là con trai út của một Quận Trưởng, thời ấy cao trào kháng chiến chống Pháp lên cao độ, bọn thanh niên mới lớn chúng tôi bồng bột bỏ học đi theo Việt Minh vào rừng nằm gai nếm mật, làm liên lạc viên có khi phải đi cả đêm trong rừng rồi bị ma dẩn đường cứ loanh quanh luẩn quẩn măi cho đến lúc tờ mờ sáng th́ thấy ḿnh ở nghĩa địa hoang vắng bên b́a rừng. Đến khi cách mạng thành công chúng tôi vào Hanội tiếp thu tháng 10 năm 1954 th́ tụi đàn anh tranh dành quyền lợi chia nhau những dinh thự to lớn ở khu Bác Cổ gần Phủ Toàn Quyền và những khu sang trọng khác, và vơ vét hết những vải vóc hàng hóa may móc cất vào kho riêng, nghĩa là chúng nó vơ vét sạch sành sanh, phố xá trở nên tiêu điều buồn bă, dân chúng bị đánh tư sản, bị đổi tiền cứ ngơ ngác như những kẻ mất hồn trông thương lắm! Viết đến đây tôi không ngăn được tiếng thở dài! Bọn tép riu chúng tôi th́ được chia sáu người một căn hộ chật chội thiếu tiện nghi.

     Sau năm 1975 th́ tôi được điều vào Nam công tác, tưởng rằng đuợc vào Nam th́ đời sống khá hơn nhưng vẫn bị cấp trên trù dập chèn ép (v́ tôi là con trai của giới tiểu tư sản), nay phê b́nh mai kiểm thảo, nào là tiểu cực cầu an rồi tôi bị điều đi làm thủy lợi; tôi gặp người con gái Tàu Chợ Lớn rất khả ái, cha mẹ cô bị đánh tư sản mại bản tơi bời nên họ bất măn t́m cách vượt biển và cũng nhờ duyên số nên cô gái này tin yêu tôi và rủ tôi đi cùng. Tôi nắm ngay lấy cơ hội và theo gia đ́nh cô đi thoát trong một đêm tối trời đến được Malaysia. Thời ấy thật là dễ, khi đến đảo rồi th́ chỉ cần người gia trưởng khai tất cả là con là xong. Và từ đấy tôi mang họ Triều. Thấm thoát đă hơn hai mươi năm qua tôi sống b́nh yên ở nước Mỹ này và thường nghe đài như BBC, Á Châu Tự Do nên được biết tin tức trong nước và dạo này  dư luận lao xao về việc Việt Cộng

 

sẽ không đ̣i hỏi Visa nhập cảnh nữa nhưng lại phải khai lư lịch chứng minh đương sự là người VN chính gốc và đóng $25 khi nộp đơn xin giấy miễn chiếu khán nhập cảnh trong thời hạn 5 năm. Tụi nó sẽ thu một số tiền lớn và nắm hết lư lịch của người VN sinh sống ở nước ngoài. Nghe tin này tôi rất lấy làn bức xúc v́ tụi nó quỷ quyệt lắm! Xin ai chớ mắc mưu tụi nó mà đem gia phả ra khai, lỡ có ǵ sơ xuất là tụi nó bắt ngay v́ đương sự mang Quốc Tịch VN th́ nước sở tại không can thiệp được. Hễ chúng định bắt một người th́ có ngay 10 thằng Công An xúm vào như đàn chó cắn xé con mồi. Ba phần tư ngân sách nhà nước chi cho ngành Công An rồi chúng phong Tướng, Tá cho những bề tôi trung thành với chúng. Bọn Công An tay sai th́ được hưởng nhiều quyền lợi như có nhà ở, có xe, có cơ hội ăn hối lộ, được mua nhu yếu phẩm đầy đủ nên chúng răm rắp thi hành nhiệm vụ bọn đàn anh giao phó để vinh thân ph́ da mà làm khổ dân nhất là người miền Nam th́ chúng gọi là “ngụy dân”. Cho nên những ai ở nước ngoài nếu có cha già mẹ yếu hoặc tang chế th́ bất đắc dĩ phải “đi” VN chứ c̣n du lịch th́ thiếu ǵ nước đẹp đẽ và tiện nghi hơn, việc ǵ phải gánh vàng đi đổ sông Cộng Sản để chúng thu vào bốn, năm tỷ Mỹ kim mỗi năm của những “khúc ruột thừa xa ngàn dặm?” Ngày trước chúng c̣n gọi ta là: “Những thứ rác rưới đă trôi dạt qua bên kia bờ đại dương.” Bây giờ ỷ được nhiều tiền, những đồng tiền chúng không phải khó nhọc làm ra mà vẫn được hưởng nên chúng tự cao tự đại cười vào mũi chúng ta. Rồi chúng in ra thật nhiều tiền dỏm để đổi  lấy đồng Mỹ kim có vàng bảo đảm. Tuy nhiên ta khó bảo nhau v́ vẫn có một số ít người già thích chơi trống bỏi và những kẻ huênh hoang “áo gấm về làng.” Với lại bọn con buôn chỉ nghĩ đến lợi lộc một cách vô ư thức. Nhưng đó là những tay lục lục thường t́nh không đáng kể chứ c̣n những người đă một thời oanh liệt, hét ra lửa, mửa ra khói, hô một tiếng dưới trướng dạ ran, vậy mà nay mặt trơ trán bỏng trở về qụy lụy kẻ thù đem thân làm tôi đ̣i dưới trướng của những tên chóp bu Việt Cộng để cầu lợi mà không biết hổ thẹn

là ǵ, không giữ được tṛn tiết tháo của kẻ trượng phu. Lại c̣n “một số” cựu quân nhân đă một thời bị tù đày khổ ải trong các trại tập trung của Việt Cộng nay cũng đi VN chơi.” Họ c̣n không dám tham gia những công cuộc tranh đấu chống Cộng ở đây v́ e lúc đi VN bị tụi nó làm khó dễ.

    Mỹ  bắt  tay  với  chúng,  tiếp tế  cho chúng, dùng chúng làm tiền đồn canh chừng sự bành trướng của một nước đông dân phương Bắc cũng như ngày xưa Mỹ giúp Miền Nam làm tiền đồn chống Cộng. Ván cờ đă xoá đi nay lập lại như cũ. Bàn cờ cũ, quân cờ mới. Những tay chơi cờ tướng đấu trí, mưu mẹo. Thưa cô, tại sao tôi dùng chữ “đi” VN thay v́ về VN? V́ nước Mỹ  hiện  nay  là  quê  hương  thứ  hai của chúng tôi, là nơi tôi đă được hít thở không khí tự do, có công ăn việc làm tốt, buôn bán phát đạt, chẳng có ai nḥm ngó để báo cáo lên trên nữa. Nước VN hiện thời bị chúng chiếm đoạt, trừ khi chúng sụp đổ th́ bấy giờ tôi mới “về”. Nhưng cái câu: “Cùng tắc biến, biến tắc thông” đang xẩy ra và mùa Xuân của nước Việt Nam yêu dấu của chúng ta đang đến v́ đă thấy những con én thấp thoáng bay về báo hiệu Xuân sang; đó là những dân oan khiếu kiện, những người ái quốc dám đứng lên tranh đấu đ̣i hỏi tự do dân chủ. Chúng ta ở đây nên tiếp tay hỗ trợ cho họ một cách tích cực hơn nữa.

     Thư đă dài, nếu có điều chi nghịch nhĩ, mong cô miễn chấp và kính chúc cô cùng quư báo được mọi sự tốt đẹp.

 

Nam Triều

Ở Yorba Linda, California.

 

     Ông Nam Triều thân mến,

     Cảm ơn ông đă chia sẻ những điều hiểu biết rất tường tận. “Có ở trong chăn mới biết chăn có rận.” Vậy mà ở đây vẫn c̣n có những người cơm nước Cờ Hoa thờ ma Cộng Sản. Nhưng rồi thể nào cũng có ngày họ sẽ bị chúng vắt chanh bỏ vỏ cho mà xem. E rằng lúc ấy hối hận không kịp nữa.

     Kính chúc ông cùng quư quyến được an khang hạnh phúc và làm ăn phát đạt hơn.

Mây Ngàn

 

Ất chép lại từ Nguyệt San Hiệp Nhất số 178 trang 109 phát hành tháng 10 năm 2007.